Hỏi: Kính bạch Thầy, các
bậc tu đạt đạo đã nhập diệt có thể thị hiện hoặc dùng tha lực để độ chúng sanh
không?
Đáp: Các bậc tu chứng đã
nhập diệt chỉ có thị hiện độ chúng sanh, không dùng tha lực, vì tha lực trái
với Đạo Phật, trái với luật nhân quả.
Đạo Phật xây dựng giáo pháp của mình trên một nền
tảng đạo đức nhân bản nhân quả, cho nên không thể nào dùng tha lực độ người
được.
Đạo Phật là một tôn giáo có một nền đạo đức công
bằng và công lý không có một tôn giáo nào có một nền đạo đức hơn được.
Vì thế cầu siêu, cầu an, tụng kinh, cúng bái, tế lễ,
niệm Phật vẽ bùa đọc thần chú, v.v.. là của ngoại đạo, với việc làm này Đạo
Phật được xem là việc làm phi đạo đức, tà nghiệp.
Đạo Phật là một tôn giáo dạy người phải tự lực cứu
mình bằng những hành động đạo đức nhân quả có nghĩa là mình muốn được an vui
hạnh phúc thì không nên làm những điều ác, những điều làm khổ mình khổ người và
khổ muôn loài chúng sanh, nếu làm những điều ác khổ mình khổ người, dù có cầu
Thánh, Thần, chư Phật, chư Bồ Tát gia hộ thì cũng không bao giờ có một vị nào
dám cứu độ cho một việc làm phi đạo đức như vậy. Cho nên Đạo Phật không có dùng
tha lực cứu độ mà chỉ có thị hiện để dạy người sống có đạo đức và nhờ sống có
đạo đức không làm khổ mình khổ người thì chính đó là đem lại sự an vui hạnh
phúc cho chính bản thân mình và cho mọi người, chứ không thể cầu ai cứu khổ cho
mình được cả.
Tóm lại, Đạo Phật không có dạy cầu tha lực, cầu tha
lực là không đúng của Đạo Phật mà đó là chịu ảnh hưởng của tà giáo ngoại đạo,
chịu ảnh hưởng mê tín lạc hậu của dân gian.
Bậc A La Hán hoặc Phật thị hiện để độ chúng sanh là
thể hiện những đức hạnh đạo đức không làm khổ mình khổ người, sống đúng một đời
sống phạm hạnh ly dục ly ác pháp, không phạm phải một giới luật nhỏ nhặt nào,
thường sống thiểu dục tri túc, chứ không có thể hiện thần thông hoặc trị bịnh
trừ tà yểm quỷ, như các vị giáo chủ của ngoại đạo thường dùng những danh từ
“cứu dân độ thế” những danh từ cứu dân độ thế là để lừa đảo thiên hạ.
Cho nên Đạo Phật chân chánh và Đạo Phật không chân
chánh chúng ta rất dễ nhận ra, nhận ra là ở chỗ tha lực và tự lực; nhận ra là ở
chỗ mê tín và không mê tín; nhận ra là ở chỗ đạo đức không làm khổ mình khổ
người và không đạo đức thường làm khổ mình khổ người; nhận ra là ở chỗ giới
luật nghiêm trì và không nghiêm trì giới luật, phạm giới, phá giới; nhận ra là
ở chỗ cúng tế và không cúng tế ; nhận ra là ở chỗ thiểu dục tri túc và không
thiểu dục tri túc; nhận ra là ở chỗ phòng hộ sáu căn và không phòng hộ sáu căn.
Vì công bằng công lý của đạo đức nhân quả nên các
bậc tu chứng chỉ độ người bằng sự thị hiện để dạy đạo cho người ấy phải tự mình
thắp đuốc lên mà đi chứ không dùng tha lực giúp họ được, dù bất cứ trường hợp
nào, cho đến sự báo hiếu đối với cha mẹ cũng không dùng tha lực mà chỉ dùng
duyên nhân quả để giúp cho cha mẹ hiểu rõ thiện và ác và không nên làm các điều
ác luôn sống trong thiện pháp thì cha mẹ được an vui hạnh phúc, đó là độ cha mẹ
giải thoát.