Câu hỏi của Diệu Tâm
Hỏi: Kính thưa Thầy!
Người tu hành đắc đạo, khi cha mẹ đã qua phần lâu rồi, có độ được hay không?
Đáp: Khi tu xong đắc Tam
Minh, dùng Thiên Nhãn Minh quan sát khắp cả Thế gian xem xét coi nghiệp lực cha
mẹ mình đã sanh về đâu, biết được vị trí cha mẹ sanh ra và đang ở đó, nghiệp
lực đó còn duyên hay đã hết duyên với mình, nếu đã hết duyên thì mình tạo duyên
mới tức là gieo duyên để gặp lại cha mẹ, nếu còn có duyên cũ thì sớm muộn gì,
nghiệp lực nhân quả sẽ đưa đẩy cha mẹ gặp lại mình dễ dàng nhưng lại sợ mình tu
chưa chứng nên không làm sao nhận ra người được. Khi gặp nhau nghiệp lực nhân
quả có sức thu hút tạo thành một thiện cảm. Nhờ đó, người tu chứng dùng lời lẽ
hay dùng kinh sách để giúp cho người thân của mình hiểu thông đạo đức nhân bản nhân quả làm người và tạo
duyên hoặc khuyến khích độ cha mẹ tu hành thọ Bát Quan Trai và hằng ngày sống
trong hành động ngăn ác diệt ác pháp để người thân của mình không tạo nhân ác
luôn tạo nhân thiện. Đó chính là mình độ những người thân thương của mình có
một đời sống với thân tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Nếu họ có duyên trong
một đời nầy thì mình sách tấn họ trở thành những bậc xuất gia để tiến tới tu
tập thiền định và Tam Minh chấm dứt sanh tử luân hồi, không còn tái sanh lại
cõi thế gian này nữa.
Với việc làm này của một người tu chứng Tam Minh thì
không còn khó khăn, chúng ta nhớ lại khi mẹ Đức Phật sanh Ngài ra chỉ trong
vòng bảy ngày mẹ Ngài chết. Lúc bây giờ Đức Phật được người dì nuôi nấng cho
đến trưởng thành đi tu và chứng đạo. Sau khi chứng đạo Ngài quan sát thấy
nghiệp lực của mẹ sanh lên cõi Trời và mùa hạ năm đó Đức Phật đến cõi Trời để
dạy mẹ mình tu hành, còn vua cha Đức Phật cũng hướng dẫn cha mình tu tập và sau
khi chết được sanh lên cõi Trời.
Như vậy, mẹ của Đức Phật chết gần bốn chục năm, Ngài
tìm được không mấy khó khăn và độ mẹ mình tu hành, trong kinh sách còn ghi lại
rõ ràng. Nếu chúng ta nỗ lực tu hành khi chứng được Tam Minh thì không lý nào
một người tu sĩ đệ tử của Đức Phật lại làm ngơ trước lòng hiếu hạnh của mình
sao? Đạo đức của Đạo Phật dạy rất đầy đủ sự hiếu hạnh làm người. Làm người phải
nhớ công ơn sanh thành dưỡng dục của mẹ cha, cha mẹ phải chịu biết bao nhiêu sự
khổ cực để nuôi con lớn khôn, công ấy như trời biển, không sao kể hết được.
Những người không tu theo Đạo Phật họ còn có hiếu
thay, huống là những người tu theo Đạo Phật thì lòng hiếu hạnh của họ phải còn
gấp trăm ngàn lần.
Những người tu theo Đạo Phật là những người biết
thương mình thương người, vì Đạo Phật tu hành rất khó khăn, nếu ai không thương
mình thương người thì không bao giờ tu được, bởi vì tu theo Đạo Phật không tựa
nương vào oai lực của ai cả chỉ bằng sức lực của mình, nhất là đời sống của
người tu sĩ Đạo Phật phải buông xả vật chất thế gian cho thật sạch thì mới có
thể ly dục ly ác pháp được, mà có ly dục ly ác pháp thì mới gọi là thương mình
thương người và chính vì vậy mà họ phải thương cha mẹ họ nhiều nhất, cho nên
khi tu xong, họ liền quan sát tìm cha mẹ được sanh về nơi đâu rồi tìm mọi cách
để độ cha mẹ, ngõ hầu đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục cao dày như trời,
như biển.